• Chia sẻ qua Zalo
  • Chia sẻ FB
  • Góp ý & Báo lỗi
  • Bình luận0

Gửi người anh thương: "Lưng chừng" thanh xuân cùng nhau


Thanh xuân là món quà quý giá mà cuộc đời ưu ái ban tặng tất cả mọi người, và bất kì ai khi đi qua rồi đều dặn lòng hai chữ: "Nhớ Thương".

Nếu cuộc đời là một bản nhạc thì thanh xuân có lẽ là những nốt nhạc đẹp nhất, hay nhất và khiến người ta lưu luyến nhiều nhất. Thanh xuân là tháng năm rực rỡ của tình bạn, tình yêu và những ước mơ đầu đời. Và thanh xuân, đối với mỗi người trong chúng ta đều có khoảng trời rực nắng thật đẹp, thật lạ phải không?

Trong những tháng ngày đẹp nhất của tuổi trẻ, ta gặp được người ta thương, muốn trọn đời trọn kiếp bên cạnh để sẻ chia vui buồn. Muốn tồn tại trong cuộc sống đầy trái ngang này, tình yêu đã là đủ rồi sao? Tận sâu thẳm trong trái tim, ít nhiều, sẽ hiểu rằng muốn tình yêu kết thành trái ngọt thì nó cần thật nhiều thời gian và sự quan tâm, xây dựng từ hai phía.

Thế nhưng, phải làm gì khi bạn chỉ mới là chàng trai đang xây dựng sự nghiệp. Bởi vậy, trong những tháng năm son trẻ ấy, sự cân bằng giữa công việc và tình yêu là điều thật khó và chẳng mấy ai có thể làm được. Yêu đúng người nhưng không đủ khả năng để bao bọc, sẻ chia với đối phương của mình chính là điều khiến cả đời ai đó phải hối tiếc.

Hãy cảm thông vì anh đang ở lưng chừng!

Cũng như tình cảm của anh vậy! Chúng ta yêu nhau khi nào không ai nhớ, nhớ nhau nhiều như nào cũng không hay vì chừng ấy năm yêu nhau là những ngày dài yêu xa. Yêu có, giận hờn nhau có như em vẫn hay bảo rằng: "Sao anh bỏ em ở đây phải một mình cố gắng", "Sao ngày lễ anh cũng chỉ biết cắm mặt vào công việc, nhậu nhẹt", "Sao anh khô khan, không lời ngọt ngào"… Đó là một trong số ít những lời mà em thường nói với anh, anh cũng chỉ biết mìm cười với mọi thứ.

Thật sự anh không phải người khô khan, thật sự không phải vì anh quan tâm công việc hơn quan tâm em, mà vì anh không muốn dùng những lời có cánh cho tình yêu chân thành, anh bận đi tìm tương lai vững chãi cho hai đứa. Anh không muốn mai này về mái nhà chung, vợ anh phải khổ sở mưu sinh, chắt bóp từng đồng, con anh phải thiếu ăn, "đói" học.

Em là cô gái mạnh mẽ, ra trường và tự lập sớm. Anh chỉ vừa ra trường, đang ở lưng chừng của mọi thứ, giữa một công việc mà mình còn yếu kém. Có thể em xem đó là một lời bao biện muôn thuở của anh. Nhưng sau giờ làm, anh vẫn gọi dù thoắt lại phải đi, anh vẫn gửi những dòng tin nhắn dù đang tất tả mưu sinh giữa đêm. Đặc biệt em bảo không thích tụ tập nhậu nhẹt, anh cũng bỏ hẳn thói quen đó, từ chối các cuộc vui bên "chiến hữu" bao năm rồi còn gì…

Tuy ở phân khúc lưng chừng của cuộc đời mình, thiếu trước hụt sau, nhưng tình yêu của anh là chân thật. Em cần nhiều hơn ở tình yêu của mình. Còn anh cảm thấy có em là đủ, và hy vọng được em thấu hiểu để làm động lực cố gắng từng ngày.

Anh ít khi than thở với em về cuộc sống của mình, vì anh sợ em nghe chuyện buồn, em lại buồn theo. Anh tin rằng, rồi đây những kẻ lưng chừng kia sẽ hết lưng chừng. Có trách thì trách, có giận thì mắng, nhưng đừng buông tay nhau khi tình cảm cả hai là chân thật, Em nhé!

Chia sẻ câu chuyện mình ở đây, nếu đọc được mong em hiểu được nỗi lòng người đang đứng ở bờ vực chông chênh. Anh rất vụng về trong ăn nói, lẫn khô khan như cách em hay nói với anh, nên chẳng thể giãi bày những khuất tất trong lòng mình với em cho trọn vẹn. Gặp nhau hôm đầu tiên, nhất định nghĩ là duyên rồi sẽ gặp nhau mãi mãi. Mãi yêu em!

Gửi em Tích!

Bạn được tự do bày tỏ quan điểm nhưng nghiêm cấm spam

Tin liên quan

-->